Tôi thích, cực thích tác phẩm 不负如来不负卿(旧本), nhưng lại không ưng ý bản dịch đã xuất bản cho lắm, nên dịch lại, để đọc. Mọi người cùng đọc cũng tốt, nhưng xin đừng đưa đi đâu ra ngoài, ngoài những nơi tôi đã đăng. Mọi thứ ở đây đều thuộc sở hữu cá nhân. Cảm ơn!
CHƯƠNG
1 - THỜI NIÊN THIẾU - TRẢI NGHIỆM CỦA CHUỘT BẠCH
Tôi ngồi đần người trên cồn cát.
Dõi mắt tít tắp, tận chân trời đều là biển cát mênh mông. Mấy con lạc đà hoang
dã ngoài xa nhàn nhã lắc lư, chẳng đợi tôi kịp đến gần, đã co chân chạy như
bay, linh hoạt tinh quái hơn nhiều so với lạc đà đã được thuần hóa. Tôi cà nhắc
cà nhắc xiêu vẹo trên cồn cát, đi bộ suốt hai ba tiếng đồng hồ, mà hình như chỉ
quanh đi quẩn lại một chỗ, mệt muốn chết đi được. Chẳng có GPS, không cách nào
phân biệt được đông tây nam bắc gì, tôi loạng choạng bước trong vô định, đương
nhiên là chẳng ăn thua gì. Cũng may bây giờ là tháng mười, mùa thu, tuy rất
hanh khô, nhưng nhiệt độ sa mạc vẫn có thể chấp nhận được. Có điều ngước mắt
lên nhìn, mặt trời đã ngả về tây, tôi vẫn không khỏi sợ hãi trong lòng. Chỉ cần
trời tắt nắng, trong tình trạng không có trang thiết bị cắm trại, tôi bắt buộc
phải qua đêm trong sa mạc, như vậy nếu không phải chết vì đói, thì cũng sẽ chết
vì rét.
Tôi nheo mắt ngẩn người trong chốc
lát, đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi cảm giác lâng lâng choáng váng kể từ khi
tiếp đất. Tôi giơ tay trái lên, nhìn đồng hồ vượt thời gian đeo trên cổ tay,
hít vào một hơi. Lần vượt thời gian thứ ba ngày có lẽ phải tuyên bố thất bại rồi,
có điều, so với hai lần trước, cũng coi như có tiến bộ, vì dù sao cũng có thể đáp
xuống đất.
Tôi tham gia làm chuột thí nghiệm
cho dự án vượt thời gian này cũng đã hơn một năm. Là một nghiên cứu sinh khoa Lịch
sử, vốn tôi sẽ cùng tham gia công tác chỉ đạo dự án cùng với thầy hướng dẫn là
một giáo sư sử học nổi tiếng cả nước.Tuy nhiên, các nhà sinh vật học sau khi gặp
tôi đã nằng nặc bảo tôi đi kiểm tra sức khỏe, sau đó đưa ra kết luận rằng thể
chất của tôi là phù hợp nhất cho việc vượt thời gian.
Thì ra là, những người tình nguyện
tham gia thí nghiệm trước đó tuy nhiều những không một ai thành công, cho nên tổ
chuyên gia đã giải tán hết, sau đó vừa giải thích vừa khuyên nhủ tôi gia nhập.
Là một nhân viên có tính tự giác chuyên nghiệp cao, tôi có trách nhiệm và nghĩa
vụ bóc tách tầng tầng lớp lớp bí ẩn của lịch sử, phơi bày chân tướng ra ánh
sáng. Việc trở về quá khứ, đích thân thể nghiệm lịch sử này, ai có thể làm được?
Nếu thành công, tôi sẽ trở thành người đầu tiên, có ý nghĩa to lớn đủ để lưu
danh sử sách.
Tôi là một cô gái rất có tinh thần
phấn đấu vì sự nghiệp, phương châm sống của tôi là "đọc muôn quyển sách, đi
muôn dặm đường, nghe muôn câu chuyện", luôn hy vọng thành tựu học thuật của
tôi một ngày nào đó sẽ sánh bằng sếp tôi - à, chính là thầy hướng dẫn của tôi ấy,
thời đại học tôi luôn gọi thầy là sếp. Bởi vậy nên tôi đã động lòng, bị tinh thần
nhiệt huyết cực kỳ cao của đội ngũ chuyên gia làm chao đảo triệt để, đồng ý bước
lên sàn thí nghiệm.
Lần thí nghiệm đầu tiên, tôi biến
mất khỏi sàn thí nghiệm chưa được nửa phút đã phải lộn nhào trở lại. Ngoài cảm
giác buồn nôn kinh khủng không biết để đâu cho hết khi du hành thời gian thì chẳng
thể nhớ được bất kỳ điều gì. Trang thiết bị đeo lên người định đưa về quá khứ
như thiết bị thăm dò đồng vị C14, máy định vị GPS, máy tính cá nhân, máy ảnh kỹ
thuật số, vv, đều bị chấn động phóng xạ cao tần làm hư hỏng toàn bộ. Tổ chuyên
gia kết luận: không thể mang theo thiết bị điện tử. Thế là sau khi nằm liệt giường
nửa tháng, tôi được huấn luyện cấp tốc một khóa sử dụng các dụng cụ thủ công
trong vòng ba tháng, bao gồm cả kỹ thuật sử dụng xẻng Lạc Dương.
Lần thứ hai đã tiến bộ hơn, tôi
biến mất được hẳn mười phút. Đang khi mọi người nhảy nhót vui mừng chuẩn bị mở
tiệc mừng công thì tôi rơi một cú đau điếng xuống bãi cỏ bên ngoài phòng thí
nghiệm. Sau khi tỉnh lại, ký ức của tôi trong lúc du hành thời gian chỉ là
loáng thoáng thấy được đường sá và người ta, theo cách bố trí nhà cửa và trang
phục thì có lẽ là vào thời nhà Hán. Nhưng tôi còn chưa kịp ghi chép lại, một lực
hút cực lớn đã kéo tôi quay trở về, đống dụng cụ thủ công tôi vác trên lưng bị
vỡ thành mấy mảnh.
Căn cứ theo mô tả của tôi, tổ
chuyên gia suy đoán có thể tôi đã đi ngược thời gian về khoảng hai nghìn năm trước,
cho nên trong lúc tôi nằm trên giường dưỡng bệnh đã tranh thủ ôn lại kiến thức
về thời Chiến quốc Tần Hán. Vết thương còn chưa lành, tôi đã bị lôi đi học phác
họa, vẽ phối cảnh và vẽ công trình, tổ nghiên cứu nhỏ rốt cuộc đã từ bỏ ý tưởng
để tôi mang theo những dụng cụ cỡ lớn, chỉ mang theo những dụng cụ nhỏ đơn giản
dễ sắp xếp và mang vác.
Sau khi học vẽ được gần nửa năm,
sàn thí nghiệm lại được cải tiến lần nữa, trở thành máy quét CT. Lần này tôi chỉ mang theo đồ
dùng tùy thân và số lượng lớn bút chì giấy vẽ có thể gấp gọn được để lên đường.
Gần đến ngày khởi hành, sếp tôi dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được để lại bất
cứ vật phẩm hay rác rến nào của thế kỷ 20 ở thời cổ đại, bởi vì điều đó sẽ mang
đến vô số phiền toái cho các nhà sử học, khảo cổ học sau này.
Lần du hành thời gian này của
tôi rốt cuộc đã có hiệu quảs, hơn nữa còn hạ cánh rất nhẹ nhàng, bởi vì rơi
trên sa mạc nên tôi không gặp bất kỳ tổn thương nào. Nhưng mà sau khi nhận thức
được một cách rõ ràng, tôi nhận ra khi tôi rơi xuống sa mạc thì tình hình còn hỏng
bét hơn. Bởi vì tôi không thể tìm được con người hay vật tham chiếu cuộc sống của
con người, tôi đi suốt hai ba tiếng đồng hồ vẫn không thể xác định được tôi rốt
cuộc có phải đã du hành về thời cổ đại hay không. Tôi chỉ có thể khẳng định một
điều: tôi đã rời khỏi phòng thí nghiệm.
Tôi không có nước, lương thực
hay thuốc men gì hết, bởi những thứ đó sẽ bị nhiễm phóng xạ do máy du hành thời
gian. Trong chiếc ba lô đã được cải tiến của tôi chỉ có con dao Thụy Sĩ, la
bàn, quần áo để thay, máy tính xách tay, một số công cụ khảo cổ đơn giản, một
cuộn giấy vẽ lớn và bút chì, ngoài ra còn có một ít tiền lẻ có thể sử dụng được,
vv. Hoàn toàn không có thứ gì giúp ích được ngay lúc này. Xem ra phải từ bỏ lần
thí nghiệm này thôi, trở về để mọi người tiếp tục cải tiến, ít nhất lần sau phải
đặt cái mông xuống chỗ nào có người mới được. Tôi hít vào một hơi, trong lòng
không khỏi ủ rũ tiếc nuối. Có điều mặt trời đã sắp lặn, tôi phải tranh thủ thời
gian, nếu không, không đủ năng lượng mặt trời thì không thể khởi động cái máy
này được.
Tôi lấy mũ chống tia bức xạ
trong bộ Hán phục đang mặc trên người ra, cẩn thận đội lên đầu, găng tay cũng
mang vào, kéo phẹc mơ tuya đàng hoàng. Giơ tay lên, canh chiếc đồng hồ vượt thời
gian siêu to đeo trên cổ tay thẳng hướng với mặt trời, mở chốt bảo hiểm, thầm đếm
trong lòng: 1, 2, 3,...
Đã đến đến 10 rồi, mà vẫn chẳng
mảy may động tĩnh. Tôi tiếp tục đếm, đến 20, 50, 100...
Vẫn không được, thật sự xui xẻo
như vậy sao trời? Tôi lột cái mũ xuống, thận trọng nhìn chăm chú cái đồng hồ giở
chứng, không nhúc nhích. Vỗ vỗ mấy cái, hoàn toàn im lặng. Tôi điên cuồng giơ
nó ra trước mặt trời, vẫn im ru bà rù. Tôi bực mình lột cái đồng hồ vứt sang một
bên, đèn báo hiệu màu xanh vẫn tắt ngóm.
Gió nổi, cát vàng thốc lên mù mịt
che kín mặt trời. Cái đồng hồ này phụ thuộc vào năng lượng mặt trời chuyển hóa
thành điện năng, không có ánh nắng, tôi không thể nào trở về được. Tôi sắp sửa
bỏ mình trên sa mạc bốn bề đầy cát không biết nằm ở vị trí nào trên bản đồ, cũng
không biết là vào thời đại nào, trong lòng hoảng hốt hoang mang không nói nên lời,
bao nhiêu uất ức chất chứa trong đầu, không cách nào xả ra, cũng không cách nào
thoải mái.
Tôi chỉ tay lên trời trách móc tổ
chuyên gia, không cho tôi mang theo nước và lương thực, lại để tôi vác theo mấy
đồng tiền chết, trong tình trạng của tôi hiện giờ thì tiền há có tác dụng gì? Nếu
biết trước tình hình sẽ mau chóng xấu đi như vậy, thì cho dù phải bị nhiễm
phóng xạ, tôi cũng phải kiên quyết mang theo thức ăn nước uống. Tôi đã ba lần
chui vào cái máy chết tiệt đó, chẳng lẽ còn chưa bị nhiễm phóng xạ sao? So với
chuyện chết đói chết khát, tôi thà chết nghẹn trong mớ bánh mì bị nhiễm phóng xạ
còn hơn.
Tôi nuốt vào một mồm cát ho sặc
sụa, chính thức chấm dứt bài tố khổ, chút hơi tàn vẫn nên bớt phí phạm thì tốt
hơn. Mặt trời lặn xuống rất nhanh, chẳng bao lâu sa mạc đã lạnh đến cắt da cắt
thịt. Bộ quần áo chống tia phóng xạ của tôi vẫn có thể chống lại cái rét, nhưng
tôi vừa đói lại vừa khát. Tôi co người lại lập cập bò lên đỉnh đồi cát gần nhất
để nhìn khắp bốn phía, trong bóng tối, tôi nhìn thấy đằng xa xa có ánh lửa lập
lòe. Trời ạ, từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa bao giờ được nhìn thấy ánh
lửa nào ấm áp như thế..
Tôi không còn nhớ bản thân mình đã
lang thang trong sa mạc mịt mù giữa đêm đen và hoảng sợ bao lâu, chỉ nhớ lúc
tôi xiêu vẹo lảo đảo ngã nhào xuống trước đống lửa ấy, tôi đã đói đến nỗi đầu
óc mơ hồ, khát đến nỗi môi miệng nứt toác ra rồi. Tôi còn kịp nhận ra chung
quanh đống lửa có mấy chiếc lều vải, có tiếng người nói, có lạc đà, hai mắt tôi
nhắm hướng ánh sáng xông đại vào một cái lều, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét